Từ bỏ là thỏa hiệp, hy sinh thứ vốn dĩ nên thuộc về bạn, buông tay là trí tuệ, buông xuống những thứ vốn chưa từng là của mình. Thời gian trôi qua, chúng ta cũng học được cho bản thân cách buông bỏ một người nào đó, một điều gì đó. Không phải chúng ta thay lòng hay đổi dạ, cũng không phải là muốn tìm đến điều gì đó mới mẻ hơn. Mà đơn giản chỉ là bản thân đã thực sự bất lực và chấp nhận làm kẻ thua cuộc trong cuộc đua tình cảm. Trưởng thành rồi chúng ta mới biết, thì ra cảm giác lớn lên lại mệt mỏi đến thế này. Ngày còn bé, chỉ mong được lớn lên. Đến lúc trưởng thành rồi lại có lúc muốn buông bỏ tất cả, chỉ ước được một lần trở về những ngày thơ bé, chẳng phải lo nghĩ gì, vô tư mà sống. Nhưng, mong muốn cũng chỉ đến đấy. Mãi cũng chẳng thực hiện được. Có đôi khi giật mình tỉnh giấc, tự hỏi, rốt cuộc bản thân đang cố gắng vì điều gì, sự cố gắng đó liệu có xứng đáng hay không. Đến lúc bản thân đã không còn rõ nữa. Còn xót lại trong tâm trí chỉ là cảm giác muốn từ bỏ. Nhưng rồi,...
Nhận xét
Đăng nhận xét